Mới 35 tuổi, chị đã đứt gánh 2 lần, lại dẫn con về nhà bố mẹ đẻ. Vì thế bây giờ chị không còn dám tin vào tình yêu, không còn tin có người đàn ông nào mãi mãi chỉ dành cho chị. Hôm nay gặp lại chị sau 14 năm kể từ lần gặp cuối ở Bình Dương, chị trông khác nhiều quá. Chị không còn là chị Ba đẹp ngày xưa mà tôi quen nữa. Những vết nám sậm màu, làn da sạm với mái tóc rối xù đã lấy đi của chị cả chục tuổi trẻ.
Hai chị em ngồi tâm sự với nhau, nhưng chủ yếu là nghe chuyện từ chị. Hồi đó, học xong cấp 3, chị thi trượt đại học nên xin đi làm công nhân. Ở xí nghiệp giày da nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn chị em phụ nữ. Thế nhưng ở tổ sản xuất 30 người, chị thuộc vào hàng trẻ trung, nhan sắc vượt trội hơn cả. Cũng từ nhan sắc phơi phới ấy mà chị đã có quyết định thật nông nổi…
Anh Mạnh, người làng bên, hơn chị 5 tuổi, ngỏ lời yêu sau 2 tháng tán tỉnh. Hai người về chung nhà sau 1 năm yêu đương mặn nồng. Lúc yêu, anh rất chiều chuộng, tâm lý. Anh sẵn sàng dành cả ngày chở tôi đi lùng cái áo khoác mà chị thích, anh đưa chị đi làm tóc ở những cửa hàng có tên tuổi tận ngã tư thị trấn. Đi đâu với nhau, anh cũng nhẹ nhàng săn đón khiến chị tưởng mình đã tìm được một nửa đích thực của mình. Tròn 21 tuổi, chị lên xe hoa trong lời chúc hạnh phúc trăm năm của bạn bè. Lúc đó tôi còn ngưỡng mộ chị vì chọn được chồng vừa đẹp trai, lại có nghề nghiệp đàng hoàng.
Thế nhưng, hai người ở với nhau 3 năm vẫn không thể có con. Hai vợ chồng đi khám, bác sĩ kết luận lỗi từ phía anh chồng. Đáng lẽ phải tích cực thuốc thang chữa trị thì anh lại quay sang hằn học, ghen tuông với chị. Ngoài thời gian đi làm về, anh bắt chị ở nhà, cấm giao du bạn bè. Mẹ chồng chị thì luôn miệng đay nghiến “cây độc không trái, gái độc không con” khiến chị uất ức. Nghĩ không thể thay đổi gì, chị viết đơn xin ly hôn và chồng chị đã ký. Hai người chia tay nhau sau gần nhiều năm trời cãi cọ, xung đột.
Mấy năm sau, chị gặp anh này, làm nghề lái xe, nhà anh ở gần xí nghiệp chị đang làm. Anh có ngoại hình trung bình, ăn mặc xuề xòa, nói chuyện có vẻ phóng đãng. Mỗi lần tới nhà đưa đón, anh đều quà cáp biếu bố mẹ chị khiến ông bà rất hài lòng. Thế là 29 tuổi, chị lên xe hoa lần 2. Chị cứ tưởng mình gặp may nhưng đúng là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”. Chồng mới của chị tính nết keo kiệt khủng khiếp, hàng tháng anh đưa chị 2 triệu tiền ăn. Đến lúc chị có bầu bí, anh không đưa thêm tiền còn công khai đi cặp bồ với nhân viên quán cắt tóc gội đầu. Chi lu loa trách móc thì anh bỏ mặc.
Anh cứ đi sớm về khuya, chị mệt mỏi ốm nghén cũng không thèm hỏi một lời. Đẻ con xong, chị khổ sở vì nuôi con ốm đau liên miên, chồng lại cứ dửng dưng như người xa lạ. Con trai giống bố như đúc nhưng anh ta vẫn không đoái hoài, chỉ đưa tiền ăn hàng tháng cho tròn nghĩa vụ. Anh ta vẫn nói bóng gió rằng thằng bé chắc gì đã là con anh ta, biết đâu những lúc chạy xe đường dài lại có người khác tới gửi gắm… Đau đớn vì lấy nhầm chồng lần 2, chị cắn răng nhịn nhục đợi con trai tròn 3 tuổi rồi tự tay viết đơn xin ly dị. Chồng chị chẳng níu kéo một lời, mấy phiên tòa hòa giải không khiến anh ta mảy may suy nghĩ cho con trai lẻ loi sau này.
Thế là mới 35 tuổi, chị đã đứt gánh 2 lần, lại dẫn con về ở nhà ông bà ngoại. Bố mẹ thương con gái lận đận đường tình duyên nên cắt cho chị mấy chục mét đất để mẹ con chị có chỗ ở. Gần đây, chị lại có anh trai tân 40 tuổi, mải phấn đấu sự nghiệp mà quên lấy vợ, ngỏ ý theo đuổi chị. Anh ấy bảo thương chị vò võ nuôi con 1 mình và muốn gánh vác cùng… Thế nhưng chị không có ý định đồng ý. Tôi có hỏi chị lý do, chị chỉ hỏi lại một câu khiến tôi cứ suy nghĩ mãi: “Nếu là em, sau 2 lần đổ vỡ hôn nhân, liệu em có còn tin trên đời này có tình yêu thật sự?”
Dr.Hana